Thịt khô cũng vậy, vốn cũng chẳng có bao nhiêu, nếu mà không lén giấu một chút, đợi đến khi ăn hết rồi, đi đâu mà tìm thức ăn đây?
Dù sao Tôn gia cũng có vẻ dễ nói chuyện, không ngăn cấm mọi người tới gần xe ngựa chở vật tư, vì vậy mỗi người đều lén mót một chút thịt, giấu ở trên người mình.
“Cha nuôi, có lẽ… thoát khỏi ổ cướp, có người sẽ muốn tự mình cứu mình.”
Tôn thợ săn bất đắc dĩ lắc đầu: “Âu cũng là bản tính của con người. Nhưng đây cũng là chuyện tốt.”
“Thời buổi này làm người cầm đầu không dễ dàng chút nào. Vốn dĩ mỗi người một hoàn cảnh, chẳng có ai giống ai, có người yếu ớt hơn hẳn, dù có chia đều đồ ăn thì kiểu gì cũng sẽ có người tới xin thêm đồ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây