Triệu Đại liếc gã một cái: “Chém con khỉ khô ấy, chém chết rồi ai nấu cơm. Ngoại trừ nha đầu kia, ba người còn lại cứ nhốt lại trước đã, không cho ăn uống gì cả, nhốt đến khi nghĩ thông suốt thì thôi.”
Mạch Tuệ rưng rưng nước mắt nhìn Tôn Nhị Ngưu, Tôn Nhị Ngưu vội vàng chạy tới ôm nàng vào lòng, lo lắng nói: “Tuệ Nhi muội muội, muội không sao chứ, ca ca ở đây, đừng sợ...”
Hai tay Mạch Tuệ bị hắn ta ôm chặt trước ngực, Tôn Đại Ngưu và Tôn thợ săn chạy đến đứng quanh nàng cũng phẫn nộ đến mức run rẩy cả người, Mạch Tuệ nhân cơ hội nhét một túi đồ vào trong lồng ngực Tôn Nhị Ngưu, hắn ta cảm nhận được.
Sau đó là cảnh tượng ba người bị cưỡng ép lôi kéo rời đi, bị đưa trở lại phòng giam như thể sinh ly tử biệt. Ra khỏi căn nhà kia, ba người mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại càng sợ hãi lo lắng nhiều hơn.
Mưu kế của Tuệ nha đầu quá mạo hiểm. Vừa rồi khi đao của Triệu Tứ chém xuống, bọn họ suýt nữa đã nhịn không được lao đến ra tay. Đó là chuyện mà bọn họ hoàn toàn không đoán trước được, cũng may, thủ lĩnh bọn thổ phỉ là một tên sành ăn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây