Tôn Đại Ngưu gật đầu, nhìn con cá đã bốc mùi bị đào từ dưới bùn ra trong tay ông ấy, không khỏi nói: “Cái này, con cá này không ăn được đâu.”
Bạch lão cha cười gượng, không nói gì, nhưng bước đi xiêu vẹo và hai má hõm sâu đã nói lên ông ấy không còn gì khác để ăn nữa.
Từ hôm kia trong nhà đã hết gạo, con cá này cũng là do ông ấy phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể tìm được từ trong đống bùn, chưa nặng mùi lắm, vẫn có thể ăn được, nếu có thức ăn, ông ấy có thể đợi con gái quay về đón mình.
Tôn Đại Ngưu lắc đầu không nói nữa, dù sao Bạch gia cũng nợ Mạch gia, mà giờ họ và Tuệ nha đầu đã là người một nhà, đương nhiên dù ở ngoài mặt hay trong lòng họ cũng không qua lại tiếp xúc quá nhiều với Bạch gia.
Mạch Tuệ nắm tay đệ đệ và muội muội được ăn mặc chỉnh tề ra ngoài đã thấy Bạch lão cha đứng bên kia nhìn Tôn Đại Ngưu sắp xếp đồ đạc, trong tay còn cầm một con cá thối. Mùi hương kia khiến Mạch Tuệ cau mày, nhưng hai đứa trẻ cũng rụt rè gọi một tiếng: “Ông ngoại.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây