Dù đệ đệ và muội muội biết nàng có túi bách bảo, nhưng nếu Mạch Tuệ biến mất trước mặt chúng thì nhất định chúng sẽ rất hoảng loạn và sợ hãi, nếu để mẹ nuôi biết lại càng không hay.
Trong vòng hai ngày, Mạch Tuệ đã làm xong hai trăm cái bánh bao, hai trăm cái màn thầu, hai trăm cái bánh nướng, năm mươi bát cháo, năm mươi bát mỳ, nấu cơm đầy hai thùng gỗ lớn rồi đặt tất cả vào không gian.
Cuối cùng, sau khi thu hoạch được ba hũ mật ong, Mạch Tuệ đặt tổ ong vào cánh rừng trong bãi chăn nuôi, sau đó cẩn thận đào dây leo của cây nho và cây chanh bỏ vào không gian, dù không thể tiếp tục sinh trưởng và kết trái, nhưng vẫn có thể đảm bảo cây sẽ vẫn sống khỏe mà không bị khô héo. Đợi đến khi nàng mở khóa nông trường rồi sẽ trồng thử xem có thể sống được hay không.
Cây chanh này vẫn có thể thu hoạch được rất tốt, Mạch Tuệ đưa cho Tứ Quý thực đường gần hết, chỉ để lại cho mình ba mươi quả. Nho cũng vậy, Mạch Tuệ chỉ để lại một phần quả tươi, phần còn lại đều được làm thành rượu, được khoảng chừng ba vại gốm lớn.
Mạch Tuệ vỗ vỗ vết bùn trên tay, lau mồ hôi trên trán, nhìn về phía cánh đồng cải dầu đằng xa, rồi lại nhìn cái hố do cây chanh bị nhổ lên để lại trên mặt đất, đột nhiên trong đầu nàng như nghĩ ra gì đó. Ái chà! Hai ngày nay bận rộn đủ việc, sao nàng không nghĩ ra chuyện này sớm hơn chứ! Nàng có thể bỏ cây chanh vào không gian để sau này trồng thì cải dầu cũng có thể!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây