Người đầu tiên nghe thấy tiếng hét này là thôn trưởng Tô Tử Khanh. Ông ấy đặt chiếc quạt hương bồ trong tay xuống, dù áo trong đã ướt đẫm mồ hôi nhưng vẫn mặc áo khoác ngoài vào, sửa sang cổ tay áo chỉnh tề.
“Lưu đại mụ, ngươi vừa nói giếng không còn nước sao?” Tô Tử Thanh vội vàng chạy tới hỏi.
Lưu đại mụ đã giận đến mức không nhịn nổi, nhìn thấy mấy nhà nghe được động tĩnh chạy tới, tức giận nói: “Chuyện đã đến nước này, ta cũng không gạt mọi người nữa, cháu trai của ta vì ăn phải ăn thức ăn khô nhiều ngày đến mức tiểu ra máu rồi, nên ta chỉ muốn đến múc thêm một gáo nước thôi. Đó là lỗi của ta, ta xin lỗi mọi người, nhưng đến đây ta mới phát hiện cái giếng này đã bị ai đó múc cạn rồi.”
Mấy nhà nghe vậy thì vô cùng kinh sợ, luống cuống, sao lại đột nhiên bị cạn nước được? Không phải nói có thể chịu đựng thêm vài ngày sao? Tất cả đều lấy thùng gỗ múc thử, nhưng vẫn không có gì.
“Là ai! Là ai lén lút không tuân theo quy củ sau lưng chúng ta, kẻ nào lòng dạ hiểm độc như vậy, mau đứng ta cho ta!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây