Mọi người đều có cảm giác như gió thổi vù vù trước dòng sông lạnh lẽo, tráng sĩ một đi không trở lại, ngay cả Lưu đại mụ cũng nói, nhân lúc quan binh chưa đến, bà ấy sẽ lên núi hái một ít nấm, có lẽ trưa nay sẽ còn kịp nấu món gà hầm nấm cho con trai. Lưu đại mụ cầm một cái giỏ đi về vùng núi rừng phía nam.
Bốn người căng thẳng đợi nửa buổi sáng, từ xa đã nhìn thấy một chiếc xe ngựa đến từ ngoài thôn, theo sau là một đám quan binh cầm giáo dài, uy nghiêm dừng lại ở cửa thôn. Tôn thợ săn siết chặt tay, cuối cùng vẫn đến đây, toàn bộ hy vọng may mắn trong lòng hắn ta đều bị dập tắt.
“Chúng ta cứ ở yên đây đã, xem tình hình thế nào.” Mạch Tuệ trầm giọng nói.
Thính giác và thị lực của Mạch Tuệ đã được nâng cao, từ cách xa hơn trăm mét nàng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng người dẫn đầu đội ô sa, mặc quan phục, hắn phái người đi gọi trưởng thôn ra ngoài.
Không bao lâu sau, người trong thôn đã đứng ngay ngắn thành nhiều hàng, nam nữ tách biệt. Sau đó là đọc tuyên bố trưng binh theo thông lệ và một số quy tắc khác.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây