“Nhưng mẹ của Tuấn Sinh không dễ gần, cháu tuyệt đối không được khóc sướt mướt trước mặt nàng ta. Sau khi đến Trịnh gia ở tạm phải hầu hạ Tuấn Sinh và công công bà bà, đợi vào chính phòng thì cháu sẽ có thể có một danh phận.”
Bạch Liên Hoa nói xong tháo vòng bạc trên tay ra: “Cháu không mang theo một chút của hồi môn nào ra ngoài, cái vòng tay này của cô cô xem như thêm của hồi môn cho cháu.”
Bạch Phiêu nhìn thấy cái vòng tay kia thì không nhịn được gào khóc: “Cô cô, có phải cháu sai rồi không...”
Bạch Liên Hoa nhìn Trịnh Tuấn Sinh, đối phương chột dạ quay đầu đi. Bạch Liên Hoa lại quay sang nhìn Bạch Phiêu, trong lòng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Vốn dĩ Bạch Liên Hoa đưa Trịnh Tuấn Sinh tới Bạch gia cũng là có ý giúp ở nhà giải quyết cảnh khốn khó. Bạch Phiêu cũng mười bốn rồi, có thể từ từ bàn việc cưới gả.
Để hai đứa bé này nhìn nhau một phen, nếu có thể vừa ý, vậy thì tam thư lục lễ* từ từ sẽ đến. Trịnh gia giàu có hơn Bạch gia, Bạch Phiêu gả tới có thể sống tốt, mình cũng có thêm một người giúp đỡ, chuyện vẹn cả đôi đường.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây