Hừng đông, Bạch Liên Hoa dẫn theo Trịnh Tuấn Sinh trở về sớm một ngày so với kế hoạch, Bạch Phiêu bị nhốt vào phòng cấm túc. Cả viện tử yên tĩnh, dường như lại không giống với thường ngày, có điều không có nhiều người quan tâm đến động tĩnh của Bạch gia.
Vương thị khuyên bảo Bạch Nhật Mạnh vẫn đang nổi nóng: “Như vậy cũng tốt, ít nhất có thể hóa giải cảnh khốn khó của chúng ta. Thằng nhóc kia không dám đổi ý, huống chi còn có Liên Hoa ở đó, tiền biếu chỉ nhiều chứ không ít.”
“Suốt đêm không ngủ được, con cũng đi nghỉ ngơi đi.” Vương thị lạnh nhạt nói.
Năm ngày sau, Mạch Tuệ từ trong ruộng trở về, đúng lúc gặp Bạch Liên Hoa và Trịnh Tuấn Sinh từ ngoài thôn đi tới. Ba người đều khựng lại, rồi lập tức rời mắt ai đi đường nấy. Không phải nghe nói vài ngày trước mới trở về ư, sao chưa được mấy bữa lại tới nữa rồi?
Mạch Tuệ nghi hoặc không bao lâu, ăn cơm trưa xong đã thấy hai người dẫn theo Bạch Phiêu ăn mặc đẹp đẽ nhưng suy yếu tới mức chỉ còn nửa cái mạng ra ngoài, lên xe ngựa, bụi đất bay lên mà đi. Người trong thôn sôi nổi ra đầu thôn bàn tán.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây