Lúc mới đầu nàng cũng chẳng tin đứa bé kia sẽ báo đáp mình, hơn nữa thứ được đặt lại làm tin cũng chỉ là một viên đá vỡ, Mạch Tuệ không thèm để ý tiện tay ném vào trong một chiếc hộp. Bây giờ người ta tới báo ân thật, may mà nàng chưa ném đi.
Mạch Tuệ cầm nửa cây trâm đi ra ngoài, thấy trên đầu Quý Thường cũng có một chiếc tương tự, không nhịn được tờ mò hỏi: “Gia tộc của các ngươi là gia tộc nào thế, sao lại coi trọng gia huy đến mức ấy, sắp mất mạng đến nơi rồi mà vẫn không nỡ bỏ.”
Thấy Quý Thường im lặng, Mạch Tuệ lập tức hiểu ra bản thân quá tò mò bèn nói xin lỗi: “Xin lỗi, ta tò mò quá.”
Quý Thường cười đáp: “Cũng chẳng phải chuyện gì không thể nói. Chúng ta là thương nhân của Quý gia, chuyên vào nam ra bắc làm ăn, mấy tháng trước ta và a đệ dẫn theo một đội buôn đến Di quốc để vận chuyển một chuyến hàng, ngờ đâu giữa đường gặp thương phỉ. Sau khi bỏ lại hàng hóa và trốn đi, chúng ta lưu lạc tới Vĩnh Yên trấn, sau đó mới có chuyện về sau.”
Mạch Tuệ bỗng nhiên tỉnh ngộ, nàng nhớ tới lần đi cùng cha nuôi đến Đồng An trấn nọ, Mã đại thúc đã nói, Quý thị là một gia tộc thương nhân buôn bán trên khắp đất nước. Chẳng trách họ lại coi trọng gia huy của gia tộc như vậy, hễ là gia tộc lớn thì có gia tộc nào mà không phức tạp.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây