Ngoài việc hái dâu dại ra, Mạch Tuệ còn nhặt tất cả những thứ có thể dùng làm củi đốt như cành cây, cành thông.
Nàng kiên trì với việc kiếm củi như vậy là vì muốn bản thân có cơ hội được lười biếng khi mùa đông đến. Hơn nữa nàng cũng muốn thử thuộc tính của kho, xem liệu có phải nó có thể tích trữ mọi thứ hay không.
Mạch Tuệ đi vòng theo một con đường khác để xuống núi, dọc theo con đường xuống núi nàng thấy vài cây hương xuân, thế là lại hái thêm được chừng nửa rổ mầm hương xuân, còn đào thêm được một rổ tỏi tây dại, sau đó còn nhặt thêm được một rổ nấm vừa mới mọc. Hễ cứ là loại Mạch Tuệ biết có thể ăn được, nàng đều lượm lấy một rổ.
Đến khi nàng ra khỏi núi, những thôn dân đi làm đồng về thấy nàng mang theo một gùi rau, ai nấy đều cảm thán: “Ngươi đi lên núi suốt nửa ngày trời mà chỉ hái được có bằng này mầm hương xuân và chút ít dâu dại đó thôi sao?”
Mạch Tuệ giả vờ xấu hổ gãi đầu bảo: “Cháu rảnh rỗi nên mới lên rừng xem thử chút thôi, mầm hương xuân này đem xào với trứng gà ngon lắm. Lý đại nương à, nấm trong núi bắt đầu mọc rồi đấy, măng mùa xuân cũng tươi tốt lắm rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây