Mạch Tuệ xách thùng gỗ đựng dầu về trấn trên, thậm chí ngay cả bã dầu cũng không bỏ, đây là thứ dùng để nuôi dưỡng cực tốt, ngày nàng còn bé đã từng thấy bà nội rải thứ này xuống đất.
Sau khi mọi người đã ngồi lên xe bò, Tôn Đại Ngưu bèn nói: “Vừa rồi lúc đi dạo con thấy hình như có một tửu lâu mới sắp khai trương ở con đường phía sau?”
Uông đại nương nói tiếp: “Nhìn cách trang trí có lẽ là tửu lâu. Không biết nó có ảnh hưởng gì đến việc làm ăn, buôn bán của Trân Vị các và Mãn Yến lâu không nữa.”
Tôn Nhị Ngưu nhìn Mạch Tuệ, cười nói: “Mãn Yến lâu thì khó nói, chứ còn Trân Vị các đã có nha đầu xấu xa này rồi thì chuyện làm ăn đâu có dễ bị người ta ảnh hưởng đến thế.”
Mạch Tuệ không đồng ý lắc đầu một cái: “Chuyện này chưa nói chắc được, những thứ mới mẻ xuất hiện bao giờ cũng thu hút sự chú ý của người ta. Sau một khoảng thời gian nhất định, mọi người sẽ không còn thấy mới lạ nữa, đồ ăn cũng tương tự như vậy. Chỉ cần ăn nhiều và quan sát nhiều, người có kỹ năng ắt sẽ tìm ra cách chế biến. Huống chi mấy món do ta nghĩ ra cũng chẳng có gì khó, chỉ mới lạ một chút mà thôi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây