"Bỗng có một ngày em quay trở về, tỉnh lại ngay khoảnh khắc em sốt cao sắp chết. Sau đó em nghĩ, có lẽ đời trước sau khi em chết đã có xảy ra chuyện lớn. Mẹ chúng ta rất hiền lành, có lẽ cái chết của em sẽ khiến bà tự trách lắm. Vốn sức khỏe mẹ đã không tốt, liệu chăng cái chết của em có thể khiến bà hoàn toàn sụp đổ? Liệu anh có hối hận hay không? Tóm lại, em thử tưởng tượng một hồi, ước chừng đều là bi kịch, là những điều mà nội tâm em không cách nào tiếp nhận, thế nên em mới quay lại đây để bù đắp cũng nên."
Tần Du nghiêng đầu nhìn Tống Thư Ngạn, lại thấy gương mặt anh đẫm lệ dưới ánh trăng. Tống Thư Ngạn nói: "Tiểu Du, thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Là anh hại chết em."
"Trước giờ em chưa từng hận anh, nếu em thật sự hận anh thì chẳng phải khi em trở lại cũng nên trả thù anh à?" Tần Du lấy khăn mùi xoa đưa cho Tống Thư Ngạn: "Tuy đời này không đủ viên mãn, cha chúng ta đã qua đời, nhưng ít nhất mẹ chúng ta còn tại thế, đúng không? Chúng ta đừng vương vấn quá khứ được không? Mình nói chuyện sau này đi, sắp đặt con đường tiếp theo nên đi thế nào. Ít nhất cũng đừng hi sinh vô ích nhé!"
Tống Thư Ngạn nắm khăn mùi xoa của Tần Du lau nước mắt: "Gia Thụ biết không?"
"Anh ấy biết, em nói với anh ấy rồi. Anh là người thứ hai biết, em đâu thể đi khắp nơi nói với người ta rằng em mượn thi thể của chính mình để hoàn hồn đúng không? Từ khi em chết đến khi em đầu thai đã qua rất nhiều năm, mọi thứ nơi này đều thành lịch sử, không phải em tự mình trải qua. Em chỉ có thể biết được những chuyện tương đối lớn trong mốc thời gian nhất định. Hai ta cùng lập một kế hoạch đi."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây