Trông thấy Phó Gia Thụ không trả lời, Tần Du tiếp tục nói: “Tôi cần phải học tập cách tồn tại trong thế giới này cho nên hiển nhiên cần phải tìm một công việc, thích ứng với xã hội chính là cách tốt nhất. Ở cửa hàng tây tôi không thể dùng tên là Tần Nhã Vận được mà phải dùng tới tên Tần Du này. Nếu như anh nói cho anh ta biết tôi đi qua đó vậy thì phản ứng đầu tiên của anh ta nhất định là sẽ nghĩ tôi đang muốn tìm cách để lì lợm chạy theo anh ta, đến lúc đó anh ta lại chạy đi rồi vậy thì đơn đặt hàng của tôi cũng không còn nữa mà ly hôn cũng không thành. Hơn nữa anh cũng không cần thiết phải tham gia vào chuyện của hai bọn tôi đâu, như vậy khả năng sẽ vượt qua ranh giới bạn bè.
Nghe thấy cô vẫn còn đang giải thích, Phó Gia Thụ mỉm cười nói: “Tôi hiểu mà, coi như tôi không biết gì đi.
“Cảm ơn. Tần Du thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô lại nhớ tới nhà họ Phó dựa vào việc bán đất mà lập nghiệp nên hỏi: “Phó tiên sinh, nhà họ Phó còn bán đất sao?
“Đúng vậy.
“Tôi muốn đầu tư và sinh sống ở đó, không biết anh có thể đề cử chỗ nào đó được không?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây