“Xin hãy chuyển lời đến ông Tanaka, mọi điều khoản của ông ta rất hấp dẫn, nhưng tôi và ông ta cách nợ nước thù nhà, không hợp tác với người Nhật Bản là giới hạn cuối cùng của tôi. Tống Thư Ngạn nhìn bàn tay trên bàn, đôi mắt rưng rưng nhưng lại lời nói rất kiên định: “Nếu ông ta còn niệm tình năm đó từng bế tôi, cũng niệm tình ba tôi từng giải quyết ba thuyền vải cho ông ta, thì không cần chờ đến năm giờ chiều, bây giờ tôi sẽ kêu người đến đường cầu Tứ Xuyên nhặt xác cha tôi.
Người kia đi rồi, Tống Thư Ngạn mới quỳ xuống, ôm hộp gấm trên bàn trà, gục mặt lên đó: “Cha... Cha ơi...
Chu Minh Ngọc cũng quỳ xuống ôm con trai bật khóc nức nở. Tần Du cũng nghẹn ngào, cô biết rõ vẫn còn hy vọng nhưng Tống Thư Ngạn lại chính miệng chặt đứt nó.
Ông Hà liếm máu trên lưỡi dao bóp tắt điếu thuốc, đứng lên: “Mọi người chờ đấy, tôi đi đón Thế Phạm về nhà.
Ông ta dẫn người đi rồi, mọi người vừa mong ông Hà trở về sớm một chút, lại mong ông ta đừng về. Đường cầu Tứ Xuyên chỉ cách đây vỏn vẹn mười phút, một tiếng sau, xe chạy về tới cửa biệt thự nhà họ Tống.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây