Ngũ di thái lập tức phản bác lại bà ấy: “Không sợ không biết của, chỉ sợ khi so của, chị tưởng tôi không hiểu sao? Huống hồ lúc đại thái thái ở đây, đã nói với chị rồi, nếu chị không quản lý được, có thể để tôi làm. Nếu chị cảm thấy những việc này khiến chị quá khó xử, tại sao chị không đưa cho tôi?
Nghe thấy lời này nhị thái thái tức không có chỗ xả: “Sao tôi lại không quản lý được? Tôi có bớt xén đồng nào sao? Tất cả đều đút tận răng mấy người, dùng cho mấy người hết đó có được không? Nói tôi không tốt thì cũng phải có bằng chứng chứ. Ngày nào tôi cũng vất vả tính toàn ăn mặc sinh hoạt của cả nhà, tốn công tốn sức. Cô tưởng tôi vui lắm à, muốn tôi giao sổ, tôi cũng phải tính cho rõ ràng rồi mới giao. Bà năm, dã tâm cô lớn thật đấy, tưởng tôi không biết sao? Nghe thấy bên ngoài nói lão gia và thái thái đã ly hôn, cô có ý định gì?
Nhắc tới chuyện này, đại cô thái thái kéo em trai: “Em với vợ em là sao vậy? Tại sao lại ly hôn? Nhà chúng ta có lỗi gì với bà ấy sao? Không đủ tốt với bà ấy à? Bà ấy ầm ĩ làm chuyện mất mặt như vậy. Chúng ta ở Ninh Ba bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, không ngẩng nổi đầu lên rồi.
Tống Thư Ngạn xách vali đi từ trên tầng xuống, nghe thấy đại cô thái thái nói như vậy, nhìn đám người dưới phòng khách rồi nói: “Cô, chúng cháu sống ở Thượng Hải rất tốt, sao mọi người lại không ngẩng nổi đầu lên được?
Thấy cháu trai cả đi xuống tầng, đại cô thái thái lập tức đi tới: “Thư Ngạn, thằng bé này cháu làm sao thế? Bản thân đã ly hôn rồi, còn ép ba mẹ cháu ly hôn sao? Cháy không nghĩ tới ông bà thương cháu à?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây