“Tôi nhìn thoáng qua, tính thôi quên đi, song anh ấy cứ nằng nặc nói chuyện phiếm với tôi về Lý Thương Ẩn, nói cái gì mà “Hằng Nga hối hận trộm linh dược, Trời xanh, biển biếc, đêm dài chẳng yên. Anh ấy đọc thơ, đối với tôi thì nó như ca khúc ru ngủ vậy, tôi qua loa lấy lệ rồi ngủ thiếp đi. Tôi tựa đầu vào vai anh ấy, tên ngốc này cũng không biết đánh thức tôi dậy, cứ ngồi im không nhúc nhích, ngẩng đầu ngắm trăng cho tới tận lúc nửa đêm về sáng.
Trong đầu Tống Thư Ngạn có hình ảnh, Tần Du ngồi sát cạnh Phó Gia Thụ, nép đầu vào vai anh ngủ cho tới tận lúc nửa đêm, vì sao Phó Gia Thụ không gọi cô dậy? Nếu đổi lại là anh ấy, anh ấy cũng không nỡ đánh thức, trong lòng nhất định sẽ vui vẻ, mặc cho cô dựa vào người mình ngủ nhỉ?
Tần Du thấy vẻ mặt Tống Thư Ngạn giống hệt như cha mình, trong lòng trợn trắng mắt, cứ nằng nặc muốn hỏi! Hỏi cho gai đâm vào tim anh đi.
Cha con nhà họ Tống bước từ trên xe xuống, trông hai người nào có giống với dáng vẻ muốn mời khách ăn cơm? Tần Du rất muốn nói với bọn họ, nếu không muốn mời thì đừng mời.
Với vẻ mặt này, cơm này nuốt xuống, sợ rằng cũng không tiêu hóa nổi a!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây