Không thích những tên có tư duy kỳ quặc kia, người này bình thường, cô lại không dám tiến tới sao? Nghĩ tới đằng sau bề ngoài đẹp trai kia của anh, là một trái tim ngốc nghếch, Tần Du lập tức không nỡ từ bỏ nữa.
Bản thân cô cũng cảm thấy mình quá kì lạ, rốt cuộc muốn như thế nào đây?
Thấy Tần Du không đáp lời, trong lòng Phó Gia Thụ oán trách cha anh, nghiêm túc hỏi ông già, nên nói lời yêu với cô gái mình thích thế nào, ông già nghĩ một lúc lâu: “Mẹ con lạc đường, bị trẹo chân, ướt giày. Cha cõng bà ấy cả một đường, sau này gặp lại, biết bà ấy là thiên kim nhà họ Mục. Thì cha không dám nghĩ tới nữa. Nhưng không nghĩ tới mà được sao? Thì lại muốn, sau đó mẹ con tìm thấy cha, bảo cha dẫn bà ấy bỏ chạy, bà ấy không muốn gả cho vị hôn phu kia của bà ấy, thế là cha dẫn bà ấy bỏ chạy luôn.
“Thế hai người mở lời thế nào?
“Mở lời gì? Cha anh gãi đầu: “Mẹ con nói chết cũng không gả cho vị hôn phu kia. Cho nên muốn gạo nấu thành cơm với cha. Thế là bọn cha nấu cơm thôi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây