Về sau, phu nhân ngã bệnh, cô ấy và tiểu thư bận tối tăm mặt mũi, sau đó nữa thì theo cô gả tới nhà họ Tống. Cô gia còn chẳng thèm vén khăn đỏ của cô dâu đã chạy trốn. Tiểu thư chẳng biết làm sao, âm thầm rơi lệ. Cô ấy cũng chỉ có thể yên lặng an ủi tiểu thư nhưng cũng lo lắng cho tương lai của mình.
Chuyện xảy ra tiếp theo khiến Lục di thái biết tình cảnh của tiểu thư càng gian nan hơn, thiếu gia vốn chẳng nhìn cô lấy một cái. Lục di thái chỉ là một người hầu có thể làm gì được?
Phu nhân qua đời, tiểu thư ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt. Đến tận khi hết tuần đầu của phu nhân, tiểu thư ngồi thuyền trở về Ninh Ba, vừa đến nhà đã ngã bệnh. Lúc đó, cô ấy vô cùng sợ tiểu thư xảy ra chuyện bất trắc, vậy bản thân phải làm sao?
Cũng may tiểu thư không sao, chỉ là dường như sau khi khỏi bệnh đã thay đổi, không còn tâm sự nhiều với mình nữa. Lục di thái nhắc tới thiếu gia, tiểu thư sẽ nói: “Đừng dồn tâm trí vào đàn ông, dầu gì em cũng từng đọc sách với ta, có rảnh thì xem thêm vài quyển sách đi.
Khi đó, cô ấy biết tiểu thư đã không còn kỳ vọng gì với thiếu gia nữa rồi. Một người đã hết hy vọng với chồng mình thì sao có thể được đối phương yêu thương, chiều chuộng?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây