Lửa giận trong lòng Tống Thư Ngạn lại dâng lên: “Phó Gia Thụ, tôi coi anh là anh em, nói hết những suy nghĩ của tôi cho anh nghe, anh lại đi lừa tôi?
“Anh có thể nghe tôi nói hết không? Tần Du quát khẽ một tiếng, nhìn Tống Thư Ngạn.
Nhớ tới hoàn cảnh của cô, đương nhiên Tống Thư Ngạn không dám nhúc nhích nữa.
“Tôi nhận ra rằng trong tình hình này, tôi bàn chuyện ly hôn với anh là điều không thể. Tần Du nhìn sang Phó Gia Thụ đứng ở đằng sau: “Tôi quay về kể lại hoàn cảnh của tôi với anh Gia Thụ, xin anh ấy, nhờ anh ấy đừng nói cho anh biết, tôi chính là Tần Nhã Vận. Bởi vì tôi phải ly hôn.
“Khi đó, mẹ vợ anh bệnh nặng, anh nói điều anh phiền lòng với tôi, tôi đã khuyên anh như thế nào? Tôi khuyên anh cũng phải suy nghĩ cho thái thái của anh, cho dù cô ấy là phụ nữ như thế nào, dù gì anh cũng phải về một chuyến giúp cô ấy trải qua khó khăn này. Tôi không cần nghe cô ấy nói gì cả, suy nghĩ từ góc độ của cô ấy, cũng biến khi đó cô ấy đang trải qua kiếp nạn sống chết. Nhưng mà, cô ấy là Tần Du, là phượng hoàng niết bàn, thế nhưng đối với đại đa số phụ nữ sống trong nhà mà nói, chỉ có một con đường chết thôi. Cho nên, chúng ta mới có thể nhìn thấy cô ấy của bây giờ. Phó Gia Thụ hỏi Tống Thư Ngạn một cách đứng đắn: “Trong chuyện này, tôi không giúp cô ấy chẳng lẽ lại giúp anh sao?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây