Học về máy móc là Tần Du bổ sung thêm, em gái nguyên chủ học tiếng Anh, bây giờ đôi vợ chồng kia đã rời khỏi Trung Quốc, cũng không gặp lại nữa. Nhưng em gái nguyên chủ cố gắng vì điều này lại là sự thật.
Cô lạnh nhạt nói: “Không ngờ rằng tôi thực sự có thiên phú, học cực kì nhanh. Mỗi ngày nghe được lời khen ngợi của giáo viên, là tôi sẽ nghĩ rằng, tôi như vậy, anh có thích không? Chắc là sẽ thích nhỉ? Sau đó biết được anh đi du học, việc kết hôn của chúng ta lùi lại. Tôi bèn nghĩ, chẳng qua chỉ là đợi thêm ba năm thôi, tôi sẽ đi tới trước mặt anh bằng một bản thân tốt hơn. Tuy rằng tôi không thể đi du học, nhưng tôi có thể bù đắp bằng đọc sách, tôi đọc về Voltaire, Montesquieu, Georg Wilhelm Friedrich Hegel, tôi tự mình tìm tòi, tôi không muốn làm một người phụ nữ không đáp lại được lời anh nói. Mãi tới khi mẹ bị bệnh nặng, mẹ và bác trai bác gái bàn bạc về chuyện kết hôn của chúng ta, quyết định nhanh chóng cho chúng ta kết hôn. Lúc tôi rời khỏi Hồ Châu tôi còn đang nghĩ, phải bàn bạc với anh, ngày về Ninh Ba tôi sẽ ở nhà thêm vài ngày để chăm sóc mẹ, chắc anh sẽ hiểu cho tôi. Tôi khi đó cho rằng tôi nghĩ như vậy không phải là ngây thơ mà là tự tin.
Cô nói là tự tin, cô tự tin về học thức của mình, về vẻ bề ngoài của mình, chắc chắn có thể hấp dẫn được anh. Thế nhưng? Tống Thư Ngạn biết sau đó xảy ra chuyện gì. Anh ấy hận sao mình không tìm hiểu một chút, tại sao lại cố chấp như vậy? Tại sao lại làm tổn thương trái tim của một cô gái yêu mình như thế.
“Nhã Vận, xin lỗi! Anh không hề biết, em làm nhiều như vậy. Là anh khốn nạn!
Đồng thời Tần Du cũng tiếp tục: “Đáng tiếc hiện thực chứng minh tôi vẫn ngây thơ. Tôi không ngờ có người còn chẳng cho tôi cơ hội gặp mặt một lần, đã chắc chắn tôi là một người phụ nữ đầu óc toàn tư tưởng phong kiến, cho dù không bó chân, vải bó chân cũng bó buộc đầu óc, anh né tránh còn không kịp, chạy trốn suốt đêm, để tôi ngồi một mình tới khi trời sáng, mà tất cả những điều này chỉ là bắt đầu. Sau đó mẹ tôi bệnh nặng, bác gái gửi mấy bức điện tín liên tiếp cũng không giục được anh về, tới chết mẹ tôi cũng không gặp được con rể của bà, không thể gửi gắm con gái của bà. Lúc nhập quan, bà ấy chưa từng nhắm mắt.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây