Họ không hiểu được nỗi khổ khi người con gái cõi lòng ngập tràn mong chờ được gả lại bị lạnh nhạt, cũng không biết đây vốn chẳng phải là gia đình đoàn tụ. Ai có thể quên được những ngày tháng đó? Dưới bầu không khí náo nhiệt khi đoàn viên, tuân theo mong muốn của cha mẹ và nhà chồng, chỉ mình Lý Tú Anh phải nuốt trọn tất cả những tủi hổ vào lòng.
Phó thái thái cũng xem cảnh này, nếu không phải Tống thái thái đang ở bên cạnh, bà ấy đã tét đùi mình từ lâu, mắng mình óc heo, sao lại đưa Minh Ngọc tới đây xem vở kịch này? Đây rõ ràng là muốn khuyên bà ấy phải học theo mẹ chồng, bảo con trai khuyên con dâu trở về à?
Tiểu Du không có tình cảm với Thư Ngạn, đứa trẻ này trọng tình trọng nghĩa, trong lòng cô chắc chắn rất kính trọng bà mẹ chồng như Minh Ngọc này! Nếu Thư Ngạn quỳ xuống trước mặt Tiểu Du, liệu Minh Ngọc có giúp đỡ khuyên nhủ không nhỉ? Toi rồi, toi rồi! Khéo mình lại bảo con trai đi làm hòa thượng mất! Hóa ra không phải Vương Ngọc Lâm trong vở kịch ngu mà là bà ấy dốt!
Hai vị thái thái, mỗi người ôm tâm tư riêng ra khỏi rạp hát xe của Phó Gia Thụ dừng ngay ở cổng viện, Phó thái thái hỏi: “Sao lại là con đến thế?
Còn sao anh lại đến à? Phó Gia Thụ sẵng giọng với mẹ mình: “Trí thông minh của mẹ đi đâu rồi?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây