Tống Thư Ngạn ngồi xuống: "Cha, con đang theo đuổi Tần tiểu thư, không biết là ai nói với cha. Chú Trần đúng không? Tần tiểu thư đưa ra biện pháp, để ông ấy thực hiện. Ông ấy ngại phiền phức cũng không nói, con tới khuyên, ông ấy cũng không nghe, ông ấy ngại phiền không muốn làm, lại tới tìm cha tố cáo, chỉ muốn cha đuổi Tần tiểu thư đi. Ông ấy ngồi trong văn phòng uống trà, thong thả đã hết một ngày, cũng không cần phải ngày nào cũng có mặt trong nhà xưởng, vừa khổ vừa mệt. Còn nữa, không biết cha có biết hay không, anh em cột chèo của Trần Hòa Bình là quản lý hậu cần trong căng tin của nhà máy Đông Hải, đây là một công việc rất béo bở đúng không?
"Cha cũng đã nói với con, đầu bếp không ăn trộm lương thực không cần phải quá để ý, nước trong quá thì không có cá, không cần phải quá khó
khăn trong mọi chuyện."
"Cha nói đúng, nhưng nếu khai man số lượng công nhân, trừ tiền ăn của công nhân, người hầu trong nhà một tháng có ba hào lương thực, bọn họ ăn cái gì? Cha biết người trong xưởng kéo sợi ăn cái gì không?" Tống Thư Ngạn nhếch môi cười nói: "Nếu như không phải lần này Tần Du để ý tới vấn đề này, con cũng không hề để ý, sao con còn cần loại lãnh đạo như vậy chứ? Không nói vấn đề khác, cơm của bọn họ cha tự tới căng tin xem một chút là được rồi. Ông ấy phản đối con chuyện cải tiến, còn mắng Tần Du, chẳng lẽ không phải vì nước đục dễ câu cá sao?
Trước đó Tống lão gia để Trần Hoa Bình ở lại là muốn giúp đỡ Tống Thư Ngạn, để một ông già từ xưởng kéo sợi có thể dẫn dắt anh ấy, không ngờ lại để đối phương gây ra thị phị, tạo trở ngại cho con trai mình: "Cha biết rồi."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây