Với Tống Thư Ngạn mà nói, việc này đúng là một mũi tên trúng hai đích. Một là anh ấy thật sự nhìn ra năng lực của Tần Du ở nhà máy Hưng Hoa, hai nữa là làm thế có thể ở chung với cô thêm một thời gian mỗi ngày. Anh ấy đáp: "Thế thì tốt quá rồi."
"Chuyện nên làm thôi. Đầu tiên, nếu không nhờ sự tin tưởng của anh, tôi cũng không lấy được đơn đặt hàng lớn như vậy. Thứ hai, khi tôi mua quần áo cho người hầu nhà mình đã biết vải dệt của Nhật Bản và của các anh tồn tại cách biệt về chất lượng và giá cả. Mà nội bộ Nhật Bản tồn tại rất nhiều chế độ công nhân nô lệ, dựa vào phí nhân công rẻ tiền đạt được rất nhiều thị trường. Như vậy sản phẩm của nhà máy sợi trong nước chỉ có thể chịu thấp hơn một bậc. Tôi cho rằng chúng ta có thể đề cao hiệu suất và chất lượng, cạnh tranh trực tiếp với vải Đông Doanh. Cuối cùng, tôi cũng mong có thể cung cấp hoàn cảnh công tác tốt hơn cho đám trẻ kia, cho bọn nhỏ thêm chút tương lai."
Trần Hoa Bình không thể đứng nhìn nổi nữa, thiếu đông gia quá ngoan ngoãn nghe theo cô ả này, thế nên chắc không ngửi thấy mùi lẳng lơ của cô ả đâu? Nếu để loại đàn bà này vào nhà họ Tống, đến lúc ấy cứ tự cho là đúng, chuyện gì cũng đòi nhúng tay vào thì bọn họ đều khỏi cần làm việc nữa!
Phải báo cho lão gia biết chuyện này. Thời cổ có hồng nhan họa thủy, ả đàn bà này sợ là yêu cơ tai họa nhà máy. Ông ta phải đánh điện báo cho ông chủ, để ông chủ quản thiếu đông gia, dù sao thiếu đông gia cũng bị cô ả mê đến choáng váng rồi!
Không được, không được! Điện báo chỉ được vài chữ, sao có thể tố hết những biểu hiện mụ mị của thiếu đông gia thời gian này được. Phải viết thư! Viết thư mách ông chủ!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây