Trợ lý của Josh dịch lại đối thoại của hai người cho Tống Thư Ngạn nghe, Tống Thư Ngạn cười lắc đầu, không biết nói sao: "Chủ nghĩa của Tần tiểu thư quá mức lý tưởng. Đám trẻ này đi xưởng làm việc thì còn có một ngày ba bữa, ra ngoài chỉ có thể lưu lạc đầu đường xó chợ. Mùa đông lạnh chết, mùa hè nóng chết. Cứ đến mùa đông hàng năm đều có thể nhìn thấy có người chuyên đi nhặt xác, mỗi tay nhấc xác một đứa trẻ con như xách gà xách chó, ném lên xe chở đi thiêu hủy."
Trần Hoa Bình đứng cạnh Tống Thư Ngạn cũng nói: "Tần tiểu thư chuyện bé xé ra to rồi. Đám con nít này nhỏ quá, không rắn tay thì không quản nổi đâu."
"Không quản nổi?" Tần Du nghe đến đây thì lập tức hiểu được, bản thân rơi vào bẫy tư duy của bọn họ.
Không thể để bọn họ chiếm quyền chủ động trong loại đề tài này được. Chỉ bằng sức mình cô thì không giải quyết được vấn nạn lao động trẻ em, nhưng cô có thể tranh thủ cho đám trẻ hoàn cảnh sinh tồn tốt hơn. Chưa kể... không phải cô vẫn luôn cảm khái vì ngành dệt nước nhà đấy sao? Cớ gì không nương cơ hội này, dùng kinh nghiệm quản lý dây chuyền sản xuất ô tô của mình đời trước đề cao trình độ quản lý và năng lực cạnh tranh của Hải Đông lên một chút?
Tần Du cười mỉa: "Nhìn quản lý hỗn độn tại hiện trường thì tôi cũng biết các ông quản không nổi. Không kiếm được tiền thông minh nên chỉ có thể kiếm tiền đơn giản, thô bạo đúng không?"
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây