Tần Du không kìm được sự cám dỗ của cá chình, cô quyết định gắp một miếng, cô nhìn trái nhìn phải, Phó Gia Thụ và Phó Gia Ninh ăn rất bình thường, dường như sự việc này đã rất quen thuộc với họ.
Sau bữa trưa, Tần Du về nhà mình, lấy chiếc mũ dạ rộng vành có tấm mạng che nửa khuôn mặt, cầm túi xách đi xuống lầy. Xe của Phó Gia Thụ đã đứng ở dưới chờ cô.
Tần Du khóa cửa lại, bước xuống bậc thang, ngồi vào trong xe Phó Gia Thụ, khi hai người ở riêng với nhau, cô mới hỏi: “Ba anh bị trúng gió không ăn được hải sản à?
Phó Gia Thụ vỗ vô lăng, cười: “Trúng gió đâu ra? Là sợ vợ. Chẳng phải hôm qua tôi nói cô biết rồi sao? Mẹ tôi đang giận. Tối qua ba tôi về lại đổ thêm dầu vào lửa, chọc mẹ tôi nổi giận rồi. Cho nên thức ăn quê nhà trong một tuần này chỉ để ông ấy nhìn, chứ không được ăn, để ông ấy nhớ cho kỹ đó!
“Còn có cách xử lý này nữa à? Tần Du không thể tin nổi đây là suy nghĩ gì?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây