Trong đầu Tần Du có trí nhớ của nguyên chủ, thuê người giúp việc ngắn hay dài hạn ở dưới quê đều dùng mấy đấu mì để đong đếm, cũng không thể tham khảo. Nhưng tiền lương hàng tháng của cô ở Minh Thái là một trăm đồng đại dương, mà công chức bình thường là ba bốn mươi đồng. Hôm qua cô cũng tùy tiện nhắc đến chuyện này với Phó Gia Thụ, công nhân ở xưởng bọn họ một tháng mười lăm đồng đại dương. Nghe thấy ba đến tám đồng, con số này có phải thấp quá rồi không.
Khi thấy Tần Du không trả lời, Văn Tú lại giải thích: “Danh tiếng của Vương Lưu Thị này rất vang dội, mấy người Tây ở tô giới Pháp cũng thích đến nhà bà ấy tìm người, chủ yếu là người giúp việc bà ấy giới thiệu đều rất đáng tin. Tiền lương người giúp việc cũng cao hơn một chút. Những sở giới thiệu khác đa số đều là ba bốn đồng một tháng. Nhưng nếu gặp phải người tay chân không sạch sẽ thì cũng rất phiền phức.
Trên mặt Phó Gia Thụ nở nụ cười: “Dì Văn, không phải Tần Du cảm thấy tiền công mắc đâu ạ. Có lẽ cô ấy không hiểu, người giúp việc đã được chủ nhà bao ăn bao ở, mà việc làm cũng không mệt lắm, cho nên tiền lương không thể so sánh với công nhân ở xưởng được.
“Hóa ra là vậy. Tiểu thư, tiền lương người giúp việc trên sáu đồng đã được xem là cao rồi.
Tần Du gật đầu: “Cháu hiểu rồi ạ, không biết nên lựa chọn thế nào.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây