“Vậy tôi xem như cứu rỗi một thiếu nữ lạc đường rồi? Tần Du mỉm cười bất lực: “Em ấy lạc đường biết quay lại rồi, nhưng tôi thật sự rất phiền muộn, không biết làm sao để nói chuyện rõ ràng với Tống Thư Ngạn, dường như không tìm được thời cơ thích hợp. Dựa vào thái độ hiện giờ của anh ấy, đến khi hai vị trưởng bối kia dọn qua…
Lời vừa nói ra Tần Du mới nhớ đến mình chỉ mới quen biết với Phó Gia Thụ chưa đến nửa tháng, đã vậy còn quen biết thông qua Tống Thư Ngạn, mà Tống Thư Ngạn còn là bạn tốt của anh nữa. Lúc này cô lại thổ lộ tâm sự, suy cho cùng thật là ngu ngốc.
Phó Gia Thụ nói năng rất có chừng mực, mặc dù anh rất hy vọng Tần Du và Tống Thư Ngạn ly hôn ngay lập tức, nhưng cũng phải giả vờ đưa ra lời nói khách quan của bên thứ ba: “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Anh ấy có lý do để ly hôn, cô cũng vậy, đây là từ hai phía. Ngay cả khăn trùm đỏ anh ấy còn chưa vén, cũng không xuất hiện trong đám tang của mẹ cô. Khi cô đến đây, anh ấy liên tục trốn tránh không chịu gặp mặt. Nếu anh ấy đã không muốn gặp cô, vậy cô cũng có thể không gặp anh ấy. Ký xong giấy ly hôn và hôn thư thì gửi cho anh ấy, để anh ấy ký tên, đăng báo ly hôn là được rồi.
Tần Du quay đầu nhìn Phó Gia Thụ, thời đại này ly hôn đơn giản như vậy sao? Tần Du hỏi: “Không cần hai bên ký tên tại chỗ sao?
“Tại sao hai bên phải ký tên tại chỗ? Có hôn thư làm chứng, có chữ ký tự tay ký, chẳng phải đủ rồi sao? Phó Gia Thụ cố ý tìm hiểu về trình tự ly hôn, đừng nói là ly hôn, ngay cả kết hôn, hay là những gia đình giàu có còn có cả hôn thư, những gia đình bình thường thì bày tiệc rượu là được. Để tránh phiền phức thì đăng lời thanh minh lên báo Đại Công, chính là chứng cứ có lợi nhất.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây