“Để dì.” Dì Triệu nói, bà đi đến dùng sức kéo một cái, liền xách thùng nước đầy của Mục Quỳnh lên, sau đó thuận tay lấy hai quả táo trên tay con gái bỏ vào thùng nước rửa.
“Mẹ! Đó là nước của người ta!” Triệu Xuân Quyên không tán đồng với hành động của mẹ mình.
“Táo cũng không bẩn, rửa xong nước vẫn có thể dùng được, chỉ có con là lắm chuyện, ăn táo còn nhất định phải rửa.” Dì Triệu không hề câu nệ nói: “Đúng không Tiểu Mục?”
“Vâng.” Mục Quỳnh mỉm cười. Thật ra hắn cũng không tán đồng với hành động của dì Triệu, nhưng nước này là dùng để giặt quần áo, rửa qua táo cũng không sao.
“Thấy chưa?” Dì Triệu có chút đắc ý liếc nhìn con gái một cái, sau đó xách thùng gỗ trước mặt Mục Quỳnh lên: “Tiểu Mục, cậu chưa khỏe hẳn, xách không nổi, tôi xách giúp cậu.”
Vừa nói, bà vừa xách thùng gỗ đến trước mặt Chu Uyển Uyển đang giặt quần áo ở cửa nhà mình rồi đặt xuống: “Mọi người đang giặt quần áo à! Haiz! Con gái tôi về rồi, còn mang về hai quả táo! Mọi người đã ăn táo bao giờ chưa?”
“Thật tốt, chị Triệu cuối cùng cũng được hưởng phúc của con cái rồi.” Chu Uyển Uyển mỉm cười nói.
Nhà họ Mục cũng xem như có tiền, táo cũng từng mua, nhưng không có phần của bà... Đương nhiên, bà đã từng ăn, con trai, con gái bà được ăn táo, cũng cho bà nếm thử.
Nhưng lúc này Chu Uyển Uyển lại không nói gì, khi đến thuê nhà, bà xấu hổ khi nhắc đến chuyện trước đây, chỉ nói mình là người từ nông thôn đến, chồng bị bắt đi lính... Với thân phận như vậy, đương nhiên không thể nào ăn qua táo.
Hơn nữa, bà thật sự có chút hâm mộ dì Triệu.
Tuy rằng cuộc sống nhà dì Triệu cũng không khá giả gì, nhưng lại tốt hơn nhà bà rất nhiều.
Dì Triệu rất hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của Chu Uyển Uyển, nói thêm vài câu rồi mới rời đi.
Mục Quỳnh thấy bà đi rồi, liền hỏi Chu Uyển Uyển vài câu, mới biết Triệu Xuân Quyên là con gái lớn của dì Triệu, hiện đang làm người giúp việc ở một gia đình giàu có.
Cô ấy làm người giúp việc, mỗi tháng không chỉ được nhận 2 đồng Đại Dương, mà chủ nhà còn bao ăn bao ở, ngay cả quần áo cũng được may cho, cũng xem như một công việc rất tốt.
Hơn nữa, thỉnh thoảng khi về nhà, cô ấy còn có thể mang về một ít đồ mà chủ nhà không cần, ví dụ như quần áo chủ nhà muốn vứt bỏ, vỏ hộp thiếc sau khi chủ nhà ăn đồ hộp xong, thức ăn thừa,... hai quả táo lần này, chắc cũng là đồ mà chủ nhà không cần nữa.
“Mẹ, sau này con cũng đi làm người giúp việc.” Mục Xương Ngọc đột nhiên nói.
Chu Uyển Uyển còn chưa kịp nói gì, Mục Quỳnh đã trực tiếp cự tuyệt: “Không được!” Dung mạo của Mục Xương Ngọc vô cùng xinh đẹp, đi làm công việc hầu hạ người khác... Sau này tốt thì có thể làm vợ bé, còn không cũng không biết sẽ ra sao.
Mục Xương Ngọc sửng sốt, Mục Quỳnh lại nói: “Xương Ngọc, người giúp việc không phải dễ làm đâu, luôn bị người ta quát mắng...”
“Cũng không sao... Nhưng không làm thì không làm vậy.” Mục Xương Ngọc sợ Mục Quỳnh tức giận, liền cười làm lành.