Diêu Văn Lạc thị sủng mà kiêu, lúc này muốn kéo tay áo Thịnh Trường Dụ: “A Dụ! Anh không thể đối xử với em như vậy, em không muốn đi một mình!
“Tôi sẽ sắp xếp người đi cùng, mười tám người không đủ, vậy thì một trăm người. Thịnh Trường Dụ nói.
Anh vẫn ôm vai Ninh Trinh như trước.
Đêm trung thu không lạnh, Ninh Trinh mặc một bộ sườn xám vải nhung, cầm áo khoác trong tay. Áo khoác của cô cũng không dày, áo sơ mi của Thịnh Trường Dụ mỏng hơn.
Nhiệt độ cơ thể của anh luôn cao, ấm áp, Ninh Trinh bị anh ôm như vậy, hơi ấm của anh truyền đến cho cô qua quần áo.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây