"Người nào?" Cố Vãn quay sang hỏi, làm ra vẻ không hiểu lắm, cô suy nghĩ trong chốc lát, "À" lên: "Bà đang nói đến đám người phó quan Trương?"
Khương Thư Mỹ: "Con nha đầu chết tiệt kia, đừng giả vờ hồ đồ nữa."
Cố Vãn lãnh đạm nói: "Bọn họ là người cuả Hoắc gia, không phải là người của tôi, vừa nãy tôi thấy bên này xảy ra chuyện gì, nên mới mời bọn họ tới hỗ trợ thôi."
"Vậy con lại nhờ bọn họ hỗ trợ, không được quản chuyện này nữa." Khương Thư Mỹ biết lúc này đang phải cầu người, bà ta đang phải đè nén lửa giận xuống: “Lại nói, chúng ta đang ở Cố gia, mặc kệ xảy ra chuyện gì, người Cố gia chúng ta đều tự giải quyết được, người của Hoắc gia tới xem náo nhiệt làm gì?"
"Nói vậy là, các bà thừa nhận chuyện này không liên quan gì đến tôi đúng không?" Cố Vãn nhìn Khương Thư Mỹ, lại nhìn Cố Hải Sơn: “Ông bà cũng đừng trách tôi suy nghĩ quá nhiều, nhiều năm qua, có chuyện gì sai cũng là tôi phải gánh, tôi sợ rồi."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây