Anh lại nghe thấy Cố Vãn nói tiếp: "Tây Châu, em không phải là người thích tranh đấu, vì vậy trong chín năm ở Cố gia, em vẫn luôn chịu đựng cho đến khi bùng nổ, sống như vậy rất khó chịu rất mệt mỏi, em không muốn sống cuộc sống đó nữa. Em thích anh, em từng nói thà làm thiếp của Hoắc gia chứ không làm thê của Mạnh gia đều là thật hết, em mong trong lòng anh có em, nhưng giờ em sắp làm vợ anh rồi, là người phụ nữ đầu tiên của anh, em không muốn anh có Di phu nhân, không muốn có phụ nữ khác tới giành giật chồng với em. Không phải là em nghĩ mình không cướp được, mà em không muốn coi anh làm đồ vật để tranh đoạt. Vì vậy, nếu anh thật sự thích người phụ nữ khác, anh không cần phải để cô ta làm Di phu nhân, anh cứ nói thẳng ra với em, em sẽ nhường lại vị trí vợ của anh cho cô ta, cũng sẽ rời khỏi anh. Tất nhiên, sau khi rời khỏi anh, em cũng sẽ không tái giá. Anh không cần phải lo lắng em sẽ làm xấu mặt Hoắc gia."
Hoắc Tây Châu buông đũa xuống, ngẩng đầu lên nhìn Cố Vãn, nhìn thấy đôi mắt trong suốt của cô, trong đôi mắt phản chiếu chiếc bóng ngược của anh chứa đầy sự nghiêm túc, nóng bỏng và đầy hy vọng.
Anh muốn tức giận, nhưng trái tim lại quặn thắt lại.
Anh nghe hiểu ý của cô gái này, cô chấp nhận gả cho anh, để lại đường lui cho anh, nhưng lại không giữ đường lui cho mình.
Anh đứng lên, đi vòng qua bàn tới trước mặt Cố Vãn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây