"Em thích anh… không phải là giả." Có lẽ vẫn còn một khoảng cách nữa mới tới tình yêu, nhưng Hoắc Tây Châu thật sự là hơi ấm và chỗ duy nhất cô có thể dựa vào ở cả hai đời.
Cô sợ anh, cũng muốn đến gần anh; đề phòng anh lại cũng ngưỡng mộ anh; nợ anh và cũng dây dưa với anh.
"Về phần ngưỡng mộ và sùng bái mà anh nói… có lẽ là cũng có, dù sao em cũng... Không có kinh nghiệm trong phương diện này."
"Nếu anh muốn biết bí mật của em, xin lỗi, hiện tại em vẫn chưa thể nói cho anh biết được, có lẽ một ngày nào đó em sẽ nói cho anh..." Nếu cô thật sự có thể dùng trái tim thiếu nợ này vừa bù đắp vừa đổi lấy trái tim của anh, hai người cùng thẳng thắn với nhau, anh cũng không coi người trùng sinh như cô là yêu nghiệt, vậy cô có thể nói cho anh biết những chuyện đã xảy ra ở đời trước.
"Anh tin những lời em nói đều sự thật." Hoắc Tây Châu nói: "Anh thích người thành thực như em."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây