Cái đầu người chết kia vẫn còn sờ sờ ở đấy, Cố Hải Sơn không thể không nói cẩn thận lại khiêm tốn hơn.
Nhưng cái tính ích kỷ từ tận trong xương của ông ta đã khiến lúc nói ra những lời này, ông ta vẫn vô tình hay hữu ý đổ hết trách nhiệm hắt máu chó mực vào trên người Cố Vãn cho Cố Vũ Đình và Khương Thư Mỹ.
"Cố lão gia nói vậy là bổn thiếu hiểu rồi." Hoắc Tây Châu kéo Cố Vãn lùi về phía sau mấy bước, anh vung tay lên, mấy người anh mang tới giữ chắc súng trong tay đứng bao quanh bảo vệ sính lễ của Cố Vãn.
Đương nhiên là anh và Cố Vãn cũng đứng ở trong vòng bảo hộ.
"Cố gia các ông nghi ngờ Vãn Vãn nhà tôi là yêu nghiệt, nên mới hắt chó mực vào người cô ấy, làm vậy là vì tốt cho cô ấy và Hoắc gia, cũng chính là tốt cho bổn thiếu, bổn thiếu sẽ nhận phần ý tốt này của Cố gia. Nhưng bổn thiếu suy đi nghĩ lại, cảm thấy Cố gia các ông trăm phương nghìn kế nâng đỡ một kẻ ngoại lai, nhưng đối xử tàn nhẫn vô tình với huyết thống của mình, chuyện này quá quỷ dị... Bổn thiếu nghi ngờ tất cả người Cố gia các ông đều là yêu nghiệt! Để tốt cho Cố gia, cũng là để tránh yêu nghiệt gieo họa cho trăm họ Giang thành, hôm nay bổn thiếu quyết định hắt mấy thùng máu chó này vào người Cố gia các ông thử xem!"
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây