"Ừm!" Hoắc Tây Châu đáp: "Nhà họ Cố là một đầm lầy lớn, em có thể bước ra từ vũng bùn nhưng không hề bị vấy bẩn, trưởng thành thành một cô gái xinh đẹp, nhân hậu, có tình có nghĩa. Người nên được cảm ơn sau cùng chính là em, Hoắc Tây Châu tôi không hoàn hảo, tính khí thì nóng nảy, cả đời này có thể làm bạn với em là phước cha đời. Cảm ơn em đã sẵn lòng thích anh, đồng ý gả cho anh, cũng xin lỗi vì anh đến quá trễ khiến em phải chịu đau khổ suốt mười chín năm qua. Anh không biết nên lấy gì để bù đắp những thiếu sót mình nợ em, đành phải tặng em những món đồ này nhiều một chút, hy vọng em có thể nhận lấy."
Đôi mắt đen láy thích thú nhìn Cố Vãn chằm chằm trong giây lát. Dáng vẻ thâm tình, chân thành khiến trong lòng cô rung động, dù cô biết rõ dáng vẻ thâm tình của Hoắc Tây Châu hơn phân nửa đều là giả dối. Chẳng qua điều khiến Cố Vãn khiếp sợ chính là biết Hoắc Tây Châu lâu như vậy, nhưng vẫn chưa bao giờ nhìn thấy mặt này của anh.
Hoặc anh ấy có mấy bộ mặt? Cuồng ngạo, tàn nhẫn chính là anh, nhân từ chính trực, thâm trầm, giảo hoạt cũng chính là anh, dịu dàng, ấm áp, quyến rũ đến chết người cũng là anh.
"Vãn Vãn không thích à?"
Thấy Cố Vãn không trả lời. Hoắc Tây Châu tiến lên một bước ôm lấy eo cô, nhốt cô ở trong ngực mình, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe được: "Thế nào? Em không muốn hãnh diện trước mặt bọn họ một lần sao? Muốn thì phối hợp với anh một chút!"
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây