“Cố lão gia. Cố Vãn không hề tức giận một chút nào cả, cô rất bình tĩnh, giống như cô chẳng thèm để ý đến những lời Cố Hải Sơn nói ra vậy: “Ông không cần phải tức giận với tôi làm gì cả. Nếu như ông vẫn muốn tự xưng là ba của tôi thì tất nhiên tôi cũng không thể nào ngăn nổi ông. Nhưng tôi cảm thấy vô cùng phản cảm về hành vi chủ động tới đây nhằm mục đích phá hoại bữa tiệc lại mặt của tôi còn mang theo mục đích xấu của các người, và bởi vì chuyện tôi từ chối các người mà đeo lên mình bộ mặt giả tạo nữa. Mời các người đi cho, nếu không tôi sẽ cho người đuổi các người ra ngoài luôn đấy.
“Vãn Nhi, con nói đúng đó. Ngô Hương Lan thấy Cố Vãn nói như thế thì lập tức cầm cái chổi bên cạnh mình đi tới rồi nói: “Cố Hải Sơn, Khương Thư Mỹ, mấy người bớt giả vờ giả vịt ở đây đi, các người hại Vãn Nhi thảm hại như thế mà vẫn còn mặt mũi chạy tới đây cầu xin Vãn Nhi giúp đỡ mình hay sao. Tôi buồn nôn. Lại còn muốn làm chuyện làm ăn vận tải đường thủy nữa chứ. Các người nghĩ mình là địa chủ đấy à, chỉ cần mang đất đi cho thuê là có thể kiếm được tiền về à?
“Hương Lan à, cái này bà nói không đúng rồi. Giang Tế Bắc vẫn luôn kiệm lời không nói nay lại lên tiếng: “Địa chủ người ta cho thuê đất đó là đất thật của người ta còn hành vi của Cố lão gia và Cố phu nhân đây giống như những người đến thôn chúng ta bắt rắn năm đó vậy. Bọn họ chỉ cần lấy giấy tờ chính phủ cho phép bắt rắn ra, để cho người khác dẫn đường cho họ, nói cho họ biết chỗ nào có rắn, nói cho họ biết làm cách làm nào để bắt được rắn, chuẩn bị cho anh ta những cái túi để đựng rắn, tốt nhất là giúp anh ta bắt được rắn. Sau đó đưa nó cho anh ta để anh ta bán đi lấy tiền. Nhưng anh ta không thử nghĩ mà xem tại sao người ta phải giúp anh ta kiếm tiền cơ chứ. Anh ta coi người khác đều là kẻ ngu nhưng trên thực tế kẻ ngu nhất lại chính là anh ta. Sau đó chẳng phải là anh ta đã bị người dân trong thôn chúng ta đánh cho ra bã rồi đuổi thẳng cổ ra ngoài hay sao?
“Tế Bắc à, ông nói đúng lắm, bọn họ giống hệt đám người đi bắt rắn kia. Bọn họ đã không còn mặt mũi từ lâu rồi nhưng lại cứ nghĩ rằng bản mặt của mình đáng giá lắm ấy, thật đúng là nực cười mà.
Ngô Lan Hương quơ quơ cái chổi trong tay mình rồi nói: “Cút mau cút mau, chỗ này đã là nhà của chúng ta rồi, các người xông tới nhà của chúng tôi, còn không đi nữa tôi sẽ báo quan bắt các người lại. Nếu không tôi sẽ dùng cái chổi này quét hết mấy người cút khỏi đây luôn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây