Lúc bình minh, cuối cùng mấy người Cố Vãn cũng đi ra khỏi ngôi mộ cổ.
Cố Vãn hơi ngại ngùng nói: “Xin lỗi, em cũng chỉ từng đi qua mê cung đó một lần thôi, cho nên phải mất mấy tiếng đồng hồ mới mò được lối ra.
Ban đầu cô tính toán tới nửa đêm thì có thể ra khỏi đó, không ngờ cũng đã sắp trời sáng rồi.
“Không sao đâu. Hoắc Tây Châu quay đầu, nở nụ cười tà mị với cô: “Đổi việc em đã hứa với anh từ tối qua thành đêm nay cũng được! Thời gian càng dài hơn.
Cơ thể Cố Vãn co rụt lại, cảm thấy mình rơi vào chiếc bẫy mà Hoắc Tây Châu đã đào sẵn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây