Sau khi đi bộ hơn hai giờ, Cố Vãn bắt đầu mệt mỏi, cô đề nghị mọi người ngồi xuống tạm nghỉ ngơi một lát.
Tất nhiên Hoắc Tây Châu và Trương Chuẩn đều dừng lại, ngọn đuốc đã bị dập tắt, Trương Chuẩn lại thắp một cái mới.
Dưới ánh lửa chiếu rọi, có thể nhìn thấy rõ tình hình trong lối đi ngầm này.
Có mấy dấu vết khai quật của con người nhưng không nhiều, có vẻ như đây vốn dĩ là một cái hang động tự nhiên. Cố Vãn nương theo ánh lửa quan sát mấy tảng đá xung quanh, tất cả đều có hoa văn xanh lục ở trên mặt, nhìn giống như rêu phong.
Sau lưng cô có một tảng đá lớn, cô thuận tay sờ soạng một chút nhưng lại chạm phải thứ gì đó như bột phấn, không có rêu bám, ban đầu cô cũng không để ý, sau khi nghỉ ngơi một lát cô bỗng nghĩ ra điều gì đó, ánh mắt sáng lên, vẻ mặt vui mừng, cô nói: “Phó quan Trương, phiền cậu mang cây đuốc lại đây một lát.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây