“Con đường ngầm này vẫn còn an toàn, lúc trước một mình em đi vào, mò mẫm trong bóng tối tiến về phía trước mất hết một ngày một đêm, sau đó bị bọ cạp độc cắn, em xử lý kịp thời nên không bị sao cả. Chúng ta hiện giờ có đuốc thắp sáng nên sẽ thuận lợi hơn một chút, em nghĩ chúng ta sẽ trở về thành kịp trong ngày. Từ đây đi xuống, sau đó đi qua một con đường bằng phẳng, rồi lại băng qua một con sông ngầm, ở đó có một cây cầu đá thiên nhiên, phía bên kia không khí rất dồi dào, có lẽ là đáy thung lũng, còn nhìn thấy một ít ánh sáng, đến đó rồi chúng ta sẽ nhóm lửa, hong khô quần áo, ăn một chút để bổ sung thể lực. Sau đó chúng ta phải bò lên trên, sẽ tương đối khó khăn. Có điều, khi đến được chỗ mê cung thì phải cố lục lọi lại ký ức, ráng nhớ xem cách ra ngoài như thế nào. Em đoán đến nửa đêm chúng ta sẽ trở lại sau núi nhà họ Hoắc, ban đêm không có đồ ăn cho nên việc ăn uống thật sự rất quan trọng.
Đây xem như là giải thích cho việc vì sao cô nhất định muốn đi săn thỏ rừng và bắt cá.
Trương Chuẩn nhất thời có hơi xấu hổ, dĩ nhiên là anh ấy đã đoán sai dụng ý của Cố Vãn.
Thực ra vẫn còn một số chuyện Cố Vãn chưa nói, lúc trước cô không muốn bỏ mạng dưới lòng đất lạnh lẽo nên mới cố hết sức tìm đường sống, bây giờ lại không có nghị lực như vậy cho nên tìm thức ăn để bổ sung thể lực là rất cần thiết.
“Đi thôi! Hoắc Tây Châu bình tĩnh nói, trong lòng nổi lên đợt sóng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây