Hoắc Tây Châu nghe vậy, khoé môi bất giác cong lên: “Sau này em thấy thì sẽ biết.
Quả nhiên...
Đột nhiên Cố Vãn cảm thấy lần này gặp nguy hiểm cũng không phải chuyện xấu, ít ra cô biết được tình cảm của Hoắc Tây Châu đối với cô lại nhiều thêm một tầng...
“Vậy được đó, trở về rồi anh dạy cho em nhé, nếu em học được thì sau này phải chạy nạn gì đó tiện tay là có thể săn ít thú rừng rồi, không đến nỗi phải chịu đói bụng. Nói không chừng những lúc nguy hiểm nào đó còn có thể bảo toàn tính mạng đấy! Cố Vãn mỉm cười nói.
Cô vừa nói xong, lại cực kỳ nghiêm túc bổ sung một câu: “Chỉ cần là thứ có thể bảo toàn tính mạng em đều muốn học hết, không sợ cực khổ!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây