“Chủ ý của Hoắc Minh Hạo, lưới của anh ta giăng ra. Hoắc Tây Châu cười lạnh lùng nói: “Nếu là ở nơi khác, kẻ thù không đội trời chung của tôi có thể không phải là anh em bọn họ, nhưng ở Giang Thành, người có thể bao vây, theo đuổi, cản trở và đánh chặn mạnh bạo như vậy, không phải bọn họ thì là ai?
“Tây Châu, phó quan Trương, bỗng nhiên em nhớ ra liệu họ sẽ phát hiện ra chúng ta đi vào phía trong rừng không đây?
Cố Vãn cũng đè thấp giọng, hơi lo lắng nói: “Lúc chúng ta vừa lên đây, có để lại dấu chân hay vết tích gì khác không vậy?
“Không đâu. Trương Chuẩn nói: “Thiếu phu nhân cứ yên tâm, mấy ngày nay đều là trời nắng, thời tiết vô cùng hanh khô trên mặt đất sẽ không để lại dấu chân đâu. Vừa rồi khi chúng ta lên đây, tôi ở đằng sau cũng có để ý, không hề bẻ gãy cành cây gì cả. Chỉ cần chúng ta không giẫm trúng mìn hoặc bẫy rập gây ra tiếng động thì bọn họ sẽ không phát hiện được.
“Được. Lúc này Cố Vãn mới yên lòng: “Đi vòng qua ngọn đồi nhỏ này rồi đến sau núi, chỉ cần mìn không nổ, cho dù động tĩnh lớn một chút cũng sẽ không bị phát hiện, chúng ta mau đi thôi!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây