Đột nhiên Mạnh Đức Xuân trừng to mắt, xích chi trị giá liên thành, ông ta luôn dặn dò phải cất cho kỹ, vậy mà bị Mạnh Thư Hành trực tiếp tặng cho người ta? Đó là một bảo vật quý hiếm!
Mạnh Thư Hành còn chưa biết điều đó, nhìn thấy phản ứng của Mạnh Đức Xuân, còn nghĩ ông ta đã nhận ra những gì anh ta nói, cũng cảm thấy chuyện lão Tôn biển thủ là chuyện khiến người khác tức giận, lại nói tiếp: “Còn một đống thịt nhão kinh tởm, cũng bị ông ta cho vào một cái hộp làm bằng gỗ lê.
“Mạnh lão gia, là thái tuế. Tôn lão tiên sinh bình tĩnh bổ sung.
“Cái gì? Thái tuế? Mạnh Đức Xuân ngạc nhiên đến rớt cả hàm xuống đất: “Thái tuế cũng tặng người ta rồi sao?
“Đúng vậy, đại thiếu gia nói thái tuế không đáng một đồng, cậu ấy là chủ, dĩ nhiên tôi không cản được. Tôn lão tiên sinh nói: “Còn có Hà Thủ Ô, Tuyết Liên Hoa, Kê Bảo Cẩu Bảo và Ngư Bảo, Long Diên Hương, Tổ Yến… cũng bị Đại thiếu gia đem tặng rồi. Bây giờ trong kho chỉ còn chưa tới một nửa đồ so với trước đây, hàng loại một chỉ còn lại một số, đa số là hàng loại hai và loại ba… Kho dược liệu như vậy, cũng không cần tôi tiếp tục coi sóc nữa, tôi xin tạm biệt tại đây, mong Mạnh lão gia sau này tự mình trân trọng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây