Quả nhiên Cố Vãn nhìn thấy trên đường phố treo đầy dải lụa màu, băng đô đỏ và đèn lồng, bức hoành phi sơn màu đỏ chói mắt, tuy có hơi vội nhưng có thể nhìn thấy tên của Hoắc Tây Châu và tên của cô trên bức hoành phi, còn có cả bốn chữ "Sơn hà chứng giám" động lòng người.
Cô có chút lúng túng ngại ngùng hạ rèm xuống, đưa tay ấn lên ngực mình, cảm nhận lấy nhịp tim đang đập loạn xạ của mình, da mặt cũng nóng lên... Cảm giác này, cho dù là lúc cô thích Mạnh Thư Hành ở kiếp trước cũng chưa từng có.
Lẽ nào, đây mới là rung động thật sự sao?
Nếu như cái cảm giác tâm hoảng ý loạn, kích động ngại ngùng nhưng lại có chút chờ mông này mới là rung động, vậy thì kiếp trước cố chấp với Mạnh Thư Hành đến lúc chết tính là cái gì? Cố chấp sai lầm sao?
Cô không hiểu!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây