“Đúng thế, nếu tôi ra ngoài thì sẽ ra hiệu cho các anh trước. Vong Cửu bình tĩnh nói hết, xoay người nhìn sâu vào Tô Tinh Vãn một cái, sau đó nhảy vào trong mộ. Tư thế như một con cú mạnh mẽ, mau chóng biến mất không còn tung tích.
“Không! Nét mặt Tô Tinh Vãn tràn ngập bi thương, bàn tay nắm chặt lấy tay của Hoắc Tây Châu, không ngừng lắc đầu.
“Vãn Vãn, em đừng xúc động, Vong Cửu sẽ không sao đâu. Chúng ta ở đây đợi anh ta ra ngoài. Lẽ nào em còn không biết bản lĩnh của anh ta hay sao? Anh ta sẽ không xảy ra chuyện gì cả. Hoắc Tây Châu bình tĩnh vỗ về Tô Tinh Vãn.
Tô Tinh Vãn khóc, dẫu cho cổ họng đau rát chảy ra máu, cô vẫn khó khăn cất tiếng: “Không, anh không hiểu… ban nãy anh ấy nói với em rằng: đời này anh ấy chỉ có thể bảo vệ em tới lúc này… Tây Châu, có phải anh ấy đang làm chuyện ngốc nghếch gì hay không… Khôi thú mạnh như thế, sao có thể bị anh ấy bắt được dễ dàng như vậy chứ. Em không tin, chắc chắn là anh ấy đã làm gì đó, giấu chúng ta… Chúng ta đi cứu anh ấy có được không?
“Ý em là… Hoắc Tây Châu như ngưng thở, đưa ra suy đoán: “Anh ta vốn không có khả năng giết chết Khôi thú, chỉ có thể lựa chọn lẳng lặng ở lại với nó ở trong mộ ư? Vãn Vãn, ý em là như vậy đúng không?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây