Sĩ quan Tăng càng nghĩ càng thấy chẳng ra sao, nhưng lại sợ sệt trước uy áp của Hoắc Tây Châu, không dám lên tiếng cắt ngang. Tiếng kêu của con chồn kia càng lúc càng yếu ớt, cơn tức trong lòng anh ta dần dần bốc lên từ lòng bàn chân xông thẳng lên đỉnh đầu, thực sự không thể nhẫn nhịn được nữa.
“Thiếu soái, chờ một chút, khi chúng ta nhận định bọn nó chính là hung thủ thì cũng phải có chứng cứ. Tôi không tin hai con chồn này lại có năng lực mạnh đến vậy. Có lẽ là vị Cửu công tử này sợ ngài trách anh ta làm việc không đến nơi đến chốn, vì vậy trên đường đến đây, anh ta mới tạm thời bắt hai con vật ngốc đến đây báo cáo đấy.
“Này, nghiệt súc, mày dám! Vong Cửu quát lên một tiếng.
Sĩ quan Tăng thất thần trong nháy mắt, một lát sau anh ta mới biết mình đã làm gì, thế mà anh ta lại dám ôm lấy cái chân đang đạp lên con chồn kia của Hoắc Tây Châu, muốn cứu nó thoát khỏi bàn chân của anh.
“Tôi, sao tôi lại kỳ lạ như thế? Sĩ quan Tăng lúng túng, ngồi thẳng dậy, nhìn mọi người với ánh mắt khó hiểu. Trên chiến trường giết địch, anh ta chưa bao giờ do dự, thế nhưng hiện tại sao anh ta lại cảm thấy thương tiếc cho một con Pikachu tà dị này chứ?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây