Thậm chí tôi còn không rõ có thể bảo vệ được tính mạng của mình hay không. Vì vậy, tôi mong rằng anh có thể lắng nghe những gì tôi nói. Gặp phải nguy hiểm, anh đừng vì người khác mà ở lại, hãy lập tức rời khỏi mộ Tần Vương, anh không giống những người khác. Mạng sống một đời này của anh không thuộc về mình, anh phải bù đắp cho mẹ con Vãn Nhi và Bình An. Kiếp trước hai người họ phải chịu khổ, có một phần rất lớn là do sự sơ sót và lạnh lùng của anh.”
Đáy mắt đen nhánh sâu thẳm của Hoắc Tây Châu lóe lên tia sáng. Anh liếm môi dưới đã hơi nứt nẻ của mình: “Đây là sự tiếc nuối do ai gây nên? Anh tự hỏi lòng mình xem, là lỗi của tôi ư?”
Họ đã nói rõ đến mức này rồi, Hoắc Tây Châu cũng không thèm đè nén sự bất bình trong lòng mình nữa.
“Tôi tự hỏi đời này bắt đầu từ lúc gặp được cô ấy đã rất thưởng thức, tôn trọng và yêu quý, bảo vệ cô ấy. Dốc hết những gì mình có thể, không đành lòng để cô ấy phải chịu bất kỳ ấm ức nào. Những chuyện thê thảm mà anh nói đó là chuyện của đời trước, liên quan gì tới tôi bây giờ chứ? Tôi yêu thương cô ấy, nhưng nhất định sẽ không cảm thấy áy náy và muốn bù đắp vì kiếp trước không thể bảo vệ được cô ấy. Lúc nào anh cũng lấy chuyện đời trước ra để nói, thật ra, tại sao không nhìn xa trông rộng hơn, đặt ở kiếp này còn có thể làm được chuyện gì thì sao? Vong Cửu, anh có mệt không? Cứ chìm đắm mãi trong quá khứ, lơ là hiện tại và tương lai, nhưng lại mơ tưởng muốn ôm lấy cô ấy, kéo xuống vũng bùn cùng anh. Chỉ vì anh không cam lòng, trong lòng anh nghĩ cô ấy là đồng loại hoặc cũng là người quen cũ của mình.”
Cơ thể Vong Cửu khẽ cứng đờ, khàn giọng nói: “Anh đang nói bậy gì đó! Tôi chỉ có lòng tốt nhắc nhở anh, để anh có thể giữ lấy tính mạng trong lúc nguy cấp, đừng để Vãn Nhi đau lòng buồn bã. Chẳng lẽ điều này cũng là vì sự ích kỷ của tôi sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây