Vong Cửu mím môi, mỉm cười đầy ác độc với Hoắc Tây Châu, cay nghiệt nói: “Nếu như anh muốn nói đến điểm khác biệt giữa hai chúng ta, thì tôi phải nói với anh rằng, tôi không trái tim. Tôi không thừa thãi lòng thương hại với những người mà anh nói. Anh nên cảm ơn Tô Tinh Vãn, là cô ấy khiến tôi do dự hết lần này đến lần khác, lựa chọn để anh có cơ hội được sống tiếp. Mà không phải trực tiếp cướp lấy cơ thể rồi thay thế vị trí của anh.”
Không hề khó khi tùy tiện thay đổi ký ức một người khiến Tô Tinh Vãn hết lòng hết dạ yêu anh ta. Thậm chí, anh có thể hoàn toàn xóa sạch những dấu ấn của Hoắc Tây Châu trong đầu cô.
Nhưng có khi nào Vong Cửu anh phải hèn hạ vô sỉ đến mức thi triển pháp thuật làm loại chuyện lừa mình dối người này chứ?
Khi anh ta nói ra lời này, ánh mắt trở nên u ám, thăm thẳm như bầu trời đêm. Trong con ngươi đen nhánh đó, không hề phản chiếu gương mặt của Hoắc Tây Châu.
Vừa rồi anh ta đã tiện tay lập nên một lá chắn vô hình giữa mình và Hoắc Tây Châu, còn làm thủ thuật che mắt. Người bên cạnh chỉ tưởng rằng, hai người họ vẫn đang đi lại bình thường với vẻ mặt bình thản.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây