Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Ngô Hương Lan đã mặc lễ phục mới đi vào phòng của Cố Vãn. Bà ấy gọi cô thức dậy, rồi tự tay sửa soạn trang điểm cho cô.
Cố Vãn, cuối cùng có thể gả chồng rồi!
“Vãn Nhi, mẹ không nghĩ tới mình còn có thể tận tay tiễn con đi lấy chồng. Ngô Hương Lan vừa chải đầu giúp Cố Vãn vừa lau nước mắt: “Trước đây lúc còn ở nhà mẹ vẫn luôn mong ngóng, khi nào thì có thể nhận được tin vui của con. Mẹ và ba con tới đây thăm con, bây giờ con đã thật sự gả cho người rồi. Mẹ nhìn mà mừng nhưng trong lòng lại không nỡ...
"Nhớ tới năm đó bản thân không thể sinh con, ba con đã bán ruộng trong nhà để đến Giang Thành mời thầy chữa bệnh, lại biết được là do khi còn nhỏ cơ thể mẹ từng bị lạnh, hoàn toàn không thể mang thai. Suýt chút nữa mẹ đã đau khổ đến độ muốn tự tử, ai ngờ ba con ra ngoài mua ít đồ ăn cho mẹ lại ôm về một đứa bé. Mẹ vừa nhìn bộ quần áo nhỏ con mặc trên người thì đã biết là con cái của một gia đình giàu có. Chỉ có điều ba con ra cửa nghe ngóng xem có trẻ con nhà nào đi lạc hay không, hỏi han mấy ngày liền nhưng đều không hỏi được gì, vì vậy lúc ấy mới bế con trở lại nuôi dưỡng. Sau đó mẹ mới biết là do ba con ấp ủ lòng riêng, hoàn toàn không hề ra ngoài hỏi thăm, mẹ cảm thấy ăn năn rất nhiều năm chỉ vì chuyện này..."
Cố Vãn không biết còn có chuyện như vậy, cô vẫn luôn cho rằng sau khi Giang Tế Bắc nhặt được mình, sau đó không tìm thấy người nhà của cô.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây