Hoắc Tây Châu lạnh lùng vứt cho Trương Chuẩn ánh mắt ghét bỏ: “Đừng tự cho mình là thông minh.”
Trương Chuẩn theo Hoắc Tây Châu nhiều năm như vậy, rất hiểu tính tình chủ thượng. Thấy phản ứng của Hoắc Tây Châu, cười đắc ý, đứng tư thế nghiêm tiêu chuẩn trong quân: “Mắt nhìn của ngài tốt, nhất định cậu ta sẽ có thể vượt qua thử thách của ngài. Thiếu soái ngài sẽ không nhìn nhầm người, A Lượng cậu ta vẫn còn có thể làm anh em tốt của chúng ta.”
Hoắc Tây Châu phất tay, trong miệng phun ra mấy chữ lạnh lùng: “Đi ra ngoài.”
Không đợi Trương Chuẩn lên tiếng, anh quay người trực tiếp rời khỏi đại sảnh, đi tới phòng bếp.
Tô Tinh Vãn đang ôm con ngắm lửa, mà Tô Ngưng tay chân luống cuống làm cháo gạo và bánh ngọt cho Bình An, khóe mắt còn thỉnh thoảng liếc qua muốn xem nồi thuốc sắc bên cạnh.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây