Biểu hiện như thế làm cho trong lòng Hoắc Tây Châu không khỏi có chút nghi ngờ.
“Vãn Vãn, em bế Bình An đi ăn chút gì đó đi, anh nói chuyện với A Lượng một chút.” Hoắc Tây Châu nói.
“Ừm, các anh ngồi ở đây đi, em dẫn Bình An đi ăn chút gì đó. Mẹ vẫn còn sắc thuốc, đúng lúc em có thể trò chuyện với bà.” Tô Tinh Vãn dịu dàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Bình An, vẫy vẫy tay với Hoắc Tây Châu và Trương Hành Lượng rồi cười híp mắt dẫn con trai vào phòng bếp.
Trong sự im lặng của Hoắc Tây Châu, Trương Hành Lượng xiết chặt tay, mắt nhìn xuống dưới chân, chậm chạp không mở miệng.
Hoắc Tây Châu nhìn chằm chằm vào Trương Hành Lượng một hồi, nói: “A Lượng, lần này cậu không theo hỗ trợ tôi. Trở về Hoắc phủ, đợi sắp xếp khác.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây