“Lúc này rồi mà anh còn muốn đi đâu nữa? Sao lại phải vội vàng như vậy?” Tô Tinh Vãn cũng cảm thấy bản thân mình có chút thất thố, đưa tay lên lau mắt, cô không muốn khiến cho Hoắc Tây Châu phải khó xử, nhưng trong lòng rất khổ sở như nước lũ tràn bờ đê, ào ạt dâng lên.
Cô và Hoắc Tây Châu hai đời là vợ chồng, giữa hai người sinh ly tử biệt vô số lần, hết lần này tới lần khác, nhưng đây là lần khiến cho cô đau lòng nhất.
Cô thật sự rất muốn mọi người trong nhà có thể đoàn tụ với nhau thêm mấy ngày nữa, có thể cùng nhau nghe Bình An mở miệng gọi cha, gọi mẹ.
Nhưng bọn họ mới chỉ đoàn tụ với nhau được một đêm, Tây Châu đã phải dẫn đội rời đi…
“Anh…” Hoắc Tây Châu mở miệng định nói gì thì môi đã bị Tô Tinh Vãn dùng tay che lại.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây